Bến Cũ Ơi!

Trần nguyên Công


Bây giờ là 3 giờ sáng, vậy là tao viết được rồi, tụi bây ơi. Tao sẽ viết lá thư dài chung cho tất cả tụi bây. Tao nhớ mặt được hết tụi bây rồi.

Chưa bao giờ tao thấy tiếng gọi “mầy”, tiếng xưng “tao” trang trọng như hôm tụi ḿnh cùng trở về bến cũ.

Bến 9b/72. Tao chưa bao giờ muốn viết như bây giờ. Ước ǵ tao là nhà văn để tao viết được như tao muốn. Tao muốn viết cho tụi bây đọc thôi. Có đứa nào nóí cho tao biết v́ sao tụi ḿnh t́m về bến cũ. Có đứa nào nói dùm tao v́ sao ḿnh thương nhau đến như vậy không?

Cái ǵ làm cho tụi ḿnh gần nhau mau không thể tưởng tượng đựơc?

Ngay bây giờ tao chưa định rơ, nhưng tao biết nhất định phải có một cái ǵ thiêng liêng lắm. Nó làm sống lại kư ức. Nó hoàn lại những trái tim dường như đă tan vỡ. Có phải nó là cái cớ để những giọt nước mắt, nóng vô cùng, dâng lên trên mí mắt mỗi đứa. Những giọt nước mắt của người vong quốc. Những giọt lệ oan trái của ngừơi lính vừa thua trận.

Tuấn ơi, tụi ḿnh lạc đơn vị lâu quá.

Những hơn ba mươi năm.

Ḿnh không c̣n nơi nào để tŕnh diện.

Không có chổ nào để báo cáo sống sót.

Ḿnh đành t́m về bến cũ.

Bến cũ có tên gọi: “9b/72”. Có tọa độ: “nhà Sinh Viên Sĩ Quan NGUYỄN A”.Tại Quân Trường Thủ Đức

Tám chùa ơi! Tao chỉ đoán chừng như thế. V́ đă có lúc tao chỉ c̣n một ḿnh trong rừng sâu. Tao hiểu được nỗi cô đơn của người lính thua trận. Tao nghi ngờ rằng tụi ḿnh đă cô đơn hơn bao giờ, từ hơn ba mươi năm qua. Tay tao sao run quá Tám ơi. Tao không hiểu tại sao tao không khóc một lần hôm về lại bến cũ. Tao quả là có chút ngượng ngùng. Chẳng ǵ, tao cũng đă từng là dân Biệt Động. Chẳng ǵ 6 năm tù không giết được tao. Hôm ở bến cũ, tao không dám uống nhiều, v́ nếu say hôm đó, tao biết, tao sẽ xấu ghê lắm. Ba mươi năm lạc đơn vị dài lắm Tám ơi. Nhiều điều vẫn c̣n nằm sâu trong kư ức, Tám ơi. Ừ tao nhớ mầy cũng trả giá 9 năm. Chín năm tù cho một ngựi lính bất khuất. Mầy là kẻ sĩ.

Nguyễn A ơi! Ḿnh vào 9b/72 để làm ngừng những ḍng nước mắt, vậy mà nước mắt vẫn không ngừng rơi. Tao về thăm mẹ tao tháng rồi. Hôm tao đi, mẹ tao khóc. Mầy có thấy thương một bà lăo già chín mươi tuổi khóc con ngày chia phôi? Ḷng tao như ứa máu. Tao sực nhớ tao đă thua rồi. Tao không c̣n không gian. Tao không có thời gian.

Tao t́m về bến cũ. Bến cũ có hai vợ chồng mầy giang tay đón tao. Bến cũ có cái gia đ́nh đẹp lạ lùng 9b/72. Có mầy, lo lắng đủ mọi điều, rồi trong 3 ngày hội ngộ, không c̣n giờ đâu mà ngủ. Gần 3 giờ sáng, tao thấy mầy ngủ gà ngủ gật mà vẫn đi pha cà phê cho anh em. Mầy đuối sức là phải rồi. Mầy là người t́nh si. Tao biết mầy thương những thằng ông nội 9b/72 nhiều hơn mầy tưởng. Có phải vậy không, chị A?

Tụi mầy, tao muốn ngừng ở đây. Một ngày nào đó tao sẽ viết tiếp.

Viết cho tụi mầy đọc thôi.

Tao biết tao phải viết cho bằng hết lần này. Tao phải viết cho từng thằng anh em. Cho chung tất cả tụi bây.

Trần Diễm Sơn, mầy làm tao say mê. Ngay từ buổi chiều thứ bảy tiền hội ngộ. Chưa bao giờ tao biết hát như tao đă hát ở Bến Cũ. Chỉ v́ cái cách mầy chơi đàn.

Xin Cảm ơn Thượng Đế đă che chở cho mầy. Mầy là dân thiết giáp. Xe tăng cháy hai lần mà mầy vẫn cầm đàn, vẫn hát “phiến đá sầu”. Mầy hát như mầy tan vào dĩ văng. Tao chưa từng thấy ai chơi đàn suốt ba bốn giờ liền như mầy. Tao nhớ, những đầu ngón tay mầy như sưng tấy lên và thâm đen v́ chạy game cho anh em hát suốt đêm. Mà h́nh như mầy tỉnh táo lắm. Giọng mầy ấm và nhẹ nhàng như khi mầy kể chuyện v́ tránh cán lên lúa của đồng bào mà mầy bị “dính” tụi nó. Xe mầy cháy, bạn mầy chết, mầy thương tích. Chỉ v́ lúa của đồng bào. Vậy mày là lính đúng nghĩa đó Sơn. Tao sung sướng được là đồng môn, đồng đội của mầy. Mầy sẽ có việc làm ở Toronto kỳ tới đó, Sơn. Đừng bao giờ thất hẹn nghe mầy. Thằng Giang với thằng Liêm thế nào cũng tóm lấy mầy. Gia đ́nh 9b/72 cần có mầy đó Sơn.

Bao nhiêu năm long đong, bây giờ, cái tao sợ nhất là phụ ḷng mấy thằng anh em. Phải cố giữ cho được cái BẾN cho tụi 9b/72 đang thất tán t́m về nghe mầy. Đừng để tụi nó phải lang thang nữa. Hơn ba mươi năm rồi, tao đau ḷng lắm mầy. Tao nghe mầy đàn, hát, tao nhớ đến mấy thằng đă hy sinh. Tao mong ước tiếng đàn của mầy gọi được hồn tụi nó, để tụi nó về với anh em, hội ngộ với anh em. Ḿnh thua, chắc tụi nó đau lắm. Đau lắm.

Nguyễn Đức Thành! Đêm nay vừa đi làm về, thay xong bộ đồ là tao viết ngay. Tài hoa như mầy mà làm trung đội trưởng tác chiến, thật phí quá. Mầy hát hay, mầy làm anh em cười muốn bể bụng, mầy lại vừa uống rượu, vừa ghi h́nh. Suốt hai ba ngày hội ngộ, không lúc nào tao thấy mầy ngồi yên. Để mầy làm Chiến Tranh Chính Tri mới đúng cấp số. Dẫu sao, nếu tao được vinh dự làm lính dưới quyền Người Lính Anh Hùng HỒ NGỌC CẨN, như mầy, tao có chết cũng vui ḷng. Suốt buổi làm, tao đọc điện thư 9b/72, mày xin lỗi thằng bạn bằng tương kính như tân là đúng. Tao thích thấy anh em tôn trọng nhau. Tùng Trâu Điên, cái tên làm tao nhớ cổ thành Quảng Trị. Nếu tao gọi Tùng bằng tên đó là tao kính trọng nó đó mầy. Không dễ ǵ mà sống sót nếu mầy là trung đội trưởng của tiểu đoàn 2 Trâu Điên Thủy Quân Lục Chiến. Tụi nó như vậy đó mầy. Từ Ông Tướng Tư Lệnh đến tay khinh binh, khuôn mặt tụi nó trông lành lắm mầy. Đụng trận mới biết. Trông cái cách tụi nó vào Cổ Thành mới thấy nổi gai ốc. Không chết là tại không phải chết thôi. Hôm hội ngộ, Lê Văn Tùng, Lương Khôi, Nguyễn Tiến Mứt ngồi cùng bàn với tao, tao đă ngờ ngợ. Tùng trong bộ đồ số 2 c̣n nhiều chất TQLC lắm. Tao nghĩ chắc Tùng này rồi. Vậy mà đúng. Mầy có thấy cái nét tự tin trên khuôn mặt hắn không?

Tùng Trâu Điên ơi, mầy nghiêm nghị như tượng, lúc mầy cần quyết định, chắc mầy có ánh mắt khác. Tự nhiên tao tin như thế. Trong sư đoàn TQLC c̣n có ông Đỗ Hửu Tùng, tao chưa được một lần được vinh dự gặp mặt nhưng tao đă từng nghe danh Ông. Phải chi lịch sử chịu chờ đến lúc những người lính như mầy nắm tiểu đoàn, Ông Tùng nắm sư đoàn, tao chắc tao không phải lang thang hơn 30 năm. Viết đến đây tao tức ứa nước mắt. Tao phải đi hút điếu thuốc đây.

Tao nghĩ hoài không ra, cái ǵ đưa tụi ḿnh t́m về với nhau? Phải là siêu h́nh, v́ nh́n không ra, nghĩ măi không hiểu. Nh́n hoài chỉ thấy ánh mắt nồng nàn, chân thành, đầy nhiệt huyết của Trần Hoàng Giang. Đôi mắt làm tao xốn xang. Nó “chịu” tao, nhưng đời lính của tao không có cái ǵ ngon lành để kể cho nó. Có chăng là món nợ ân t́nh với những anh em đồng đội đă hy sinh. Tao nhớ, tao thấy tấm h́nh nó cầm cờ Quốc Gia Việt Nam Cộng Ḥa, đứng ngoài trời cùng với đồng bào, tao thưong nó làm sao đâu. Giang, mầy nhắn Hồ Sĩ Liêm là tao sẽ cố hết sức về với tụi bây kỳ hội ngộ tới ở Toronto.

Liêm, mầy hiểu tao phải không? Tao tự đặt ḿnh dưới sự điều động của mầy, và thằng Giang.

Lần hội ngộ kỳ 3, chắc tụi ḿnh để thằng Nguyễn Tiến Mứt thổ lộ tâm t́nh một chút. Thằng Lăo Đôn ray rứt v́ những bi kịch đang hằng tiếp nối, diễn ra ở quê hương Việt Nam. Nó ngồi trong nhà hàng, ăn miếng cơm ngon mà cứ nghĩ phải làm một điều ǵ cho những người con gái Việt Nam đang bị đem rao bán khắp nơi trên thế giới. Sống như vậy vui sao nổi Lăo Đôn? Mứt, mầy nói mầy thích nghe một bài hát mà tao hát đêm tiền hội ngộ. Hôm đó tao hát như say. Tao hát nhiều bài quá, tao đâu biết mầy thích bài nào? Thôi mầy chịu khó chờ kỳ 3 đi.

Tao sẽ hát lại hết tất că những bản nhạc mà tao biết hát. Như vậy, cầm chắc mầy có dịp nghe lại bài ca mầy thích. Chịu không mầy? Tụi ḿnh nói chuyện cứ như tao hát hay lắm vậy. Lính cũng biết xấu hổ nghe mầy. Nói vậy chứ tao thích ch́u mầy. Cỗ xe nào cũng cần một cái thắng. Mầy là cái thắng của cỗ xe 9b/72. Mấy ông “tướng nhà trời” có khi viết điện thư, đọc tuởng như trên cơi đ̣i này không c̣n ai. Mầy cứ chửi khi mầy thấy cần, nhưng đừng làm buồn ḷng anh em là được. Tao thấy cái kiểu chửi của Thằng Tám Chùa thật là thông minh. Hên cho tao, bị chửi kỳ hội ngộ lần đầu in ít. Kỳ tói này, thằng nào làm ơn nhắc tao vụ mặc bộ tiểu lễ. Không có tụi nó luộc tao bằng CB th́ tao chỉ chết.

Tụi bây, tao viết cho tụi bây đọc thôi.

Hôm qua, sau khi nói chuyện trên điện thọai với thằng B́nh (Luisiana), tao ngủ không được. Ba ǵờ sáng tao ngồi dậy viết tới sáu giờ sáng. Đêm nay tao thấy thấm mệt. Bây giờ cũng hai giờ sáng rồi. Thôi chắc tao tạm dừng.

Tao nghĩ, viết măi, sẽ có lúc tao ngộ ra điều siêu h́nh kỳ diệu nào đă dẫn tụi ḿnh về với nhau.

Khương Mầy nhớ Mai Quang Huỳnh không? Thằng lính cậu, lè phè. Nó ngă ở cầu An Điền, B́nh Dương khi dẫn quân xung phong. Nó ngă ngay trên cầu.

Thằng Phan Quốc Thiều, trung đội trưởng của 82 BĐQ, Ông Tiểu đoàn trưởng, Th/tá Vương Mộng Long (Đuờng Sơn Đại Huynh) có viết về nó. Những ngày cuối cùng, tiểu đoàn nó bi tank dập, anh em nó chết, nó nổi điên đứng thẳng người chận xe tank, leo lên pháo tháp, ném lựu đạn vào trong rồi xách M16 bắn liên thanh vào xác quân thù, rồi ngồi ôm mặt khóc. Rồi ngay buổi trưa ngày 30/4/75, tiểu đoàn nó bi chận đánh trên đường rút từ Biên Ḥa về Sài G̣n, nó bị thương. Không biết nó có thoát không?

Nguyễn Minh Năm (Năm Lửa), đi binh chủng Thiết giáp. Tao nghe nó cũng đă hy sinh.

Nguyẽn Văn Hải, Tiểu khu Chương Thiện, tử thủ cho đến giờ thứ 25, mất tích.

Nguyễn lễ Thông, ra Đồng Đế với tao. Tao gặp nó trong trại tù Katum. Nó cũng dân cậu như mầy. Không biết có c̣n sống để mà về với anh em không?

Khương, tao báo cho mày hay như thế. Những tên tuổi 9b/72 này chắc mày không thể quên đâu.

Anh em, đêm nay tao thấy buồn ghê. Trời bắt đầu vào Thu, gió lành lạnh. Cứ sống như thế này măi tao thực sự buồn ghê lắm. Tao cố sống cho bằng được không phải chỉ để lầm lũi ngày ngày đi làm, tao hay bị mất tích trong chính tao. Thực Tập Vô Tuyến

Hoàng Xuân Thanh, Thanh “Hổ Lôi”, không biết tại sao tao vẫn thích được là lính Biệt Động mày ạ. Có rất nhiều đêm tao sống lại trong cảnh chiến trận. Người tao nóng ran. Đơn vị tao có nhiều thằng ch́ lắm mày. Tụi nó đi đánh giặc như hẹn nhau đi nhậu. Tao thấy tụi nó làm như không biết chết là ǵ. Nhớ tụi nó ứa nước mắt. Cũng may, bây giờ tao có tụi mày. Khi nào thấy buồn, nghĩ đến tụi bây và những kỷ niệm ngày hội ngộ, tao lại thấy vui. Tao chưa hồi tưởng hết những kỷ niệm của tụi ḿnh lần hội ngộ kỳ 2. Tao để dành v́ ngày vui th́ ít, ngày buồn th́ nhiều. Mà những kỷ niệm đó th́ không bao giờ tao quên được. Khi nào tao sắp ngă th́ tao nhớ đến tụi bây mà đứng lên. Sao lạ thật, tao vừa thấy mày hôm hội ngộ là tao nhận ra ngay. Có điều tao không thể ngờ là mày đi Lôi Hổ. Đi làm ǵ thứ lính dữ vậy mày. Vậy mà vẫn sống. Bây giờ mày c̣n muốn cả đám hát hùng ca nữa chứ. Mầy ch́ lắm nghe mày.

Thôi, đêm nay tṛ chuyện với tụi bây bấy nhiêu thôi. Tao lại thấy vui vui rồi. Tài không?

À tao phải ghi cái này xuống chứ không lại quên. 9b/72 chia làm hai. Năm mươi con lên núi, năm mươi con xuống biển. Tụi tao ra Nha Trang là xuống biển. C̣n tụi bây về Thủ Đức là lên núi nghe. Hôm t́m về trường mẹ, pho tượng người lính trên núi đă mất. Tao không c̣n tưởng tượng được dăy đồi ngày xưa trông giống như dáng người thiếu nữ nằm xỏa tóc. Không biết có người nào c̣n chờ đợi người nào không?

Có buổi chiều ta về thăm trường mẹ
Đứng tần ngần
Rồi ra biển nhớ thênh thang
Đêm Nha Trang ta uống khan rượu đế
Mong có đứa nào làm ta giận nổi cơn điên.
Nghĩa là tao muốn có đứa nào lấc cấc, chàng ràng để tao có lư do chính đáng nổi cơn thịnh nộ. Hôm đó tao uống Absolute với đá cục cho mau bốc. Cũng may không có ai để ư đến thằng lính cũ. Mà cũng may, tao bỗng nhớ Nha Trang của tao hơn 30 năm trước. Nỗi nhớ mênh mang như biển. Thế là tao mềm người. Tao là người xưa của Nha Trang nghe. Tụi nó đă giết chết Nha Trang đầy mộng mị 1972 của tao. Khách sạn Nautique, bây giờ biến đi đâu mất. Tao chỉ ghé Nha Trang đúng một buổi chiều. Đi t́m thăm trường Mẹ, uống rượu, ngủ say rồi ra đi liền khi tao thức dậy. Không c̣n pho tượng lính, tao cũng vĩnh viễn mất Nha Trang. Mấy thằng Đồng đế, thôi đừng t́m về nữa. Buồn lắm. Tao biết thể nào cũng có thằng t́m về. Buồn lắm. Buồn lắm.

Tụi bây có thấy sung sướng là tụi ḿnh dù lên núi hay xuống biển vẫn thương nhau như thủ túc? Cho đến bây giờ, tao không thấy có ǵ ngăn cách tụi ḿnh. Mà tụi bây có nghĩ tao đang nói về điều ǵ không? Thái Nhảy Dù (lên núi), và Vũ Hưng (xuống biển), (hai thằng bự con quá cở) tích một mẹ trăm con đó nghe mậy. Kỳ tới tao cố ngồi gần tụi mày. Mà tao ngối gần hai đứa mày giống như con dế ngồi kế con voi mậy. Coi được không mậy. Tao hay cả nể mấy ông lính trinh sát và mấy ông lính Nhảy Dù, tụi bây có ǵ cũng đừng giận tao nghe. Cùng lắm tao chịu hít đất như Lưu hữu Hải hôm hội ngộ thôi.

Tao thấy rơ ràng, thời gian có thể đánh đổ được bao nhiêu thành quách, nhưng không thể phá vỡ được t́nh thương yêu. Vậy tụi ḿnh không dại ǵ đánh mất t́nh cảm quí gía của anh em ḿnh. Tụi bây đi t́m đi. Có nơi nào mà người ta thương nhau như 9b/72 không? Mà ḿnh không thương yêu nhau th́ không ai nhớ đến ḿnh mà thương ḿnh đâu. Tao nói như vậy có phải không? Bổn phận của mỗi thằng – bây ǵơ - là ǵn giữ, tô đắp cho BẾN CŨ. Ǵn vàng giữ ngọc. Tụi ḿnh chưa chắc ǵ đă có thể “rửa tay gát kiếm” đâu. Nói ngộ nhỡ, trong tương lai c̣n nhiều điều đáng làm th́ sao? Chẳng lẽ hồn thiêng sông núi cũng không thể gom đũa lại thành một bó hay sao? Tao tin có linh hồn. Chắc hồn thiêng sông núi đă dẫn đưa tụi ḿnh về với nhau. Tám Chùa ơi, kẻ sĩ vong quốc ơi, tao chỉ đoán chừng như thế.

Hải ơi lần tới mầy gắng nhớ mặt tao nghe. Bây giờ tao đă nhớ mặt mầy rồi đó. Tao nhắm mắt lại là tưởng tượng được khuôn mặt mày ngay. Cả giọng nói của mày nửa. Mày thấy tao tài chưa? Tao cố nhớ từng khuôn mặt anh em. Nhớ hết tất cả để thấy ḿnh có nhiều anh em, để thấy bớt cô đơn. Thôi tao đi ngủ đây. Mai đi làm về viết tiếp. Hy vọng thứ bảy này được đi uống cà phê với Hoàng Huấn. Thằng anh em mới tŕnh diện đơn vị tuần này.

       Bến cũ ơi!
       Anh em ơi!!
       Tụi bây ơi!!!

Mấy đêm rồi tao viết một mạch. Đêm nay mới đọc lại để cho chắc là không viết bậy làm buồn ḷng anh em. Tao đọc lại mà tao cũng rưng rưng. Chắc không phải cái trí tao viết đâu. Cái trí tao nhỏ nhoi, hạn hẹp. Không viết đầy trang giấy. Tao nghĩ cái ḷng tao nó như thế. Nó bảo tao viết như thế. Tụi bây cố gắng đọc nghe. Và đừng có thằng nào giận tao nghe. Như vậy tao mới thấy tụi bây thương tao.

Tuấn Khiếu, Toàn, Tây, tụi bây không đến nhà Nguyễn A?

Hai đêm ở nhà thằng bạn hiền Nguyễn A là hai đêm không ngủ. Ở đó không c̣n khái niệm không gian, không c̣n khái niệm thời gian. Tao ở đó hai đêm liền, tâm hồn như trẻ lại, nồng nàn như thuở mới vào Tiểu đoàn Trần B́nh Trọng hơn 30 năm xưa. Cả hai đêm tao đều ra về trước anh em. Tao cũng thấy tiếc. Nhưng ở lâu hơn, tao sợ tao sẽ tan biến đi. Có thể, con người sống liền với khổ đau, lâu quá, rồi bỗng sợ cả niềm hạnh phúc. Tao cảm được t́nh anh em. Tao cảm được cái t́nh của vợ chồng thằng A. Tao thấy tao thương nó quá. Thế nhưng, về lại bên này, mấy ngày sau, đọc cái điện thư ngắn ngủi của nó, tao rùng ḿnh, ứa lệ. Tao mới biết t́nh đồng đội quả là bao la. Quả là tao c̣n có thể thương đồng đội của ḿnh nhiều hơn ḿnh tưởng. Tao cầu xin ơn trên giúp tất cả 9b/72 về tề tựu đông đủ ở Toronto kỳ tới. Đũa cứ gom thành bó rồi hẳn hay. Biết đâu Thượng đế c̣n muốn ḿnh làm một điều ǵ.

Thôi th́ bây giờ, bằng mọi giá, cố giữ cho bằng được cái bến 9b/72 hẳn hay. Tử thủ ở đó để gom quân cái đă. Trước hơn tất cả mọi sự là không thằng nào được nóng giận. Không b́nh tĩnh là bể quân ngay. Bể quân th́ có tài ba như NGƯỜI LÍNH VĨ ĐẠI NGUYỄN KHOA NAM cũng phải buông tay. Tụi bây có tử thủ được không? Có dám không?

Phần tao, tao đă nguyện với ḷng ḿnh, đây là cú chót!!!

Không lui nữa!!!

Đây là tử lệnh. Lúc này, lính tao, thằng nào lui là tao bắn. Đây là cái bến cuối cùng của kiếp sống phù du, ngắn ngủi, đầy tủi hận. Tao sẻ ở lại bến cũ cho đến khi gom đủ “con cái”. Tao không bao gị lui nữa. Đây là điểm đứng, là tọa độ sau cùng trong đời làm lính của tao. Tao xin được chết trong danh dự. Có thằng nào muốn bỏ tao không? Từ hồi bể quân đến giờ, tao chưa hề trách cứ một người lính Việt Nam Cộng Hoà nào, nhưng bây giờ, tao sẽ thống trách thằng nào không biết quên ḿnh để ǵn giữ 9b/72. Tao nói như thế tụi bây có thuơng được tao không?

Hoàng Xuân Thanh, tao tin mày đang ở tuyến đầu. Chịu khó nghe mầy. Kỹ lưỡng nghe mầy. Cú này đừng xem thường nghe mầy. Đợi khi gom đủ “con cái” ḿnh sẻ CỨNG. Lúc đó mầy sẻ nghe: “tụi 9b/72 CỨNG lắm”. Chắc chắn như thế. Đánh giặc phải có niềm tin. Phải không, “con hổ già dữ dội”?

Anh em thân mến, chúng ḿnh phải cứng cái đă rồi hẵng hay.

Tạm biệt.