Ngồi một cõi nhớ về mùa trăng cũ
Lòng bâng khuâng nghe gió lạnh muôn trùng
Đêm quạnh vắng, tiếng hời ru giấc ngủ
Gọi trăm năm về gõ nhịp mông lung.
Một mùa thương đổ về trên nắng úa
Rừng nghiêng cây, trút lá, lạnh sương giăng
Chiêm bao thấy lối về mờ khói lửa
Cho trời mây buồn mấy nẻo cách ngăn.
Trên cánh gió ai nhắn lời trầm vọng
Để lòng đau thương hận của một thời
Tiếng ai đó, hay lời mây, tiếng gió
Dội vào tim như giông bão trùng khơi?!
Có khoảng trống trong màn đêm vũ trụ
Gom không gian vào huyền hoặc hư không
Ba mươi năm còn đứng ngậm ngùi trông
Thuyền viễn xứ ra khơi theo định mệnh.
Còn trôi mãi dòng đời không bãi, bến
Thời hoa niên đã nặng gánh quan san
Nay bạc đầu vẫn phiền lụy đa mang
Dây cương lỏng, ngựa chồn chân. Rời rã!
Một cuộc sống chia đời qua hai ngả
Mộng xa vời, thực tại lắm bến mê
Một ước mơ chia trăm hướng đi, về
Nên thiên lý cũng bạc màu sương khói.
Nơi quan tái mơ hồ sông núi gọi
Lạnh sơn khê nên đắng cả hồ trường
Đành như lũ côn trùng chờ đêm tối
Để mỏi mòn cất tiếng vọng cố hương.