Nợ Mẹ Hai Tiếng Yêu Thương.Mũ xanh THẠCH THẢO.
Yêu Cha, vì Người đã tạo ra tôi. Tôi là quả ngọt cuối mùa trong tình yêu giữa Cha và Mẹ. Khi lớn lên, tôi được Mẹ kể lại rằng Cha tôi đã đột ngột từ trần vì cơn bạo bệnh, khi tôi hãy còn là bào thai trong bụng Mẹ... Từ đó, gánh nặng gia đình oằn vai người góa phụ mới ngoài ba mươi tuổi, một thân, một mình, nuôi nấng và dạy dỗ đàn con thơ 5 đứa... Mẹ ơi! Con thương Mẹ nhiều lắm, nhưng con chẳng giúp ích gì được cho Mẹ. Một mình Mẹ đã nuôi lớn mấy anh, chị, em con. Nào là quần áo, sách vở thuốc men, mỗi khi chúng con bị trái gió trở trời... Nhà mình nghèo lắm, nghèo đến nỗi, sáng sáng Mẹ chỉ đủ tiền, mua cho mấy anh em con 1 tô cháo đậu đỏ với dưa mắm, nước dừa và một ít muối mè, để chúng con chia nhau ăn rồi thì tung tăng cấp sách đến trường. Nhà nghèo không mua nổi cái bàn máy may, nên Mẹ phải lội bộ từ nhà mình, đến nhà người chủ tiệm, để may thuê vá mướn cho người ta. Trưa thì Mẹ phải xuống bếp phụ cơm nước, để được ăn trưa ở đó, chiều được chủ trả tiền công may. Trên đoạn đường về nhà, Mẹ lại ghé chợ mua thức ăn để nấu buổi cơm chiều cho các con... Có lần con lên ban sởi trổ đầy người, Mẹ đã thao thức từng đêm ngồi canh không ngủ. Khi con bị sốt cao và lên cơn động kinh, thương con Mẹ đã đưa ngón tay của Mẹ cho con cắn. Đến nỗi ngón tay rướm máu mà Mẹ vẫn không rút ra vì sợ con cắn trúng vào lưỡi. Nhưng rồi bịnh con biến chứng, ngày một nặng hơn, nên ai chỉ thuốc nào Mẹ cũng mua, thầy thuốc nào cũng tìm đến. Nghe người ta đồn rằng ở chợ Đồn, Biên Hòa, có ông thầy Vinh trị bịnh ban khỉ hay, Mẹ đã bồng bế và quấn con vào chiếc khăn dày (sợ thiên hạ nhìn thấy sẽ quở quan không tốt cho bịnh tình của đứa bé). Mẹ đã “đầu đội trời, chân đạp đất”, chỉ mang có một chiếc dép, mà Mẹ nào hay biết. Mẹ chỉ mong sao cho kịp chuyến xe đò, để đưa con đi tìm thầy chữa bịnh và chỉ biết cầu xin Phật Bà Quan Âm Bồ Tát độ trì cho Mẹ tìm đúng thầy, đúng thuốc cho con của Mẹ được tai qua nạn khỏi!!! Mẹ ơi, tình yêu thương của Mẹ thật là cao cả, không một thứ nào có thể sánh bằng. Thật đúng với câu mà người đời thường ca tụng: “Trên thế giới có lắm kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt sảo nhất là trái tim của những bà Mẹ hiền.” Ban đêm, Mẹ cũng không nghỉ ngơi, lại nhận lãnh thêm hạt sen khô, chặt bỏ vỏ cứng và giao lại phần lõi bên trong cho chủ, hầu kiếm thêm chút ít để nuôi nấng đàn con nheo nhóc... Mấy anh chị của con, ban ngày đi học, tối về phụ Mẹ chặt hạt sen, chỉ riêng con thì ăn chưa no, lo chưa tới... Nhiều đêm con kêu đói, Mẹ bước xuống bếp tìm thức ăn thì mới biết anh em chúng con đã ăn sạch từ buổi cơm chiều. Mẹ đành lấy cơm nguội, chiên với tép mỡ cho muối, và bọt ngọt vào... Thế là chúng con lại quây quần bên những chén cơm chiên thanh đạm nhưng đầy sự yêu thương và lo lắng của Mẹ hiền... Có một hôm, mấy người bạn láng giềng rủ Mẹ mua quần áo cũ ở Khu dân sinh, rồi mang lên tận Long Khánh, vào tận Xã Cẩm Khê, bán cho những người làm rẫy, đổi lấy gạo. Lúc Mẹ về thì trời đã sụp tối. Anh Hai ở nhà đi vớt chem chép, nấu cháo cho mấy anh em ăn đỡ đói, chờ Mẹ đổi gạo mang về. Suốt một ngày đường vất vả, cực nhọc, nên đêm đó Mẹ lên cơn sốt. Đã thế, Mẹ vẫn không ăn tô cháo mà chúng con dành cho Mẹ, lại để dành cho con ngày hôm sau ăn sáng. - Mẹ ơi! Mẹ ăn cháo đi cho hết bịnh, Mẹ nhe! - Mẹ âu yếm nhìn tôi, mỉm cười như thưở nào tôi còn bé: - Mẹ no rồi. Buổi sáng, Mẹ đã mang theo mấy trái chuối luộc và ăn no rồi. Trời ơi! Còn cảnh nào buồn da diết hơn không? Mẹ ngày càng suy nhược, nhưng không hề than thở với các con. Có những lúc con thấy Mẹ lảo đảo, như muốn ngã... Con quyết tâm tìm hiểu nguyên do vì đâu nên nỗi??? Sau nhiều ngày năn nỉ mới được cậu, mợ tôi ở gần cho biết sự thể như sau: - ”Hằng tháng chị Hai đã lén tụi bay, đi hiến máu ở Viện Truyền Máu (mỗi lần hiến 200cc máu, đổi lấy 500$) để lấy tiền cho con thi Tú Tài”. Có thật không hở Mẹ? Mảnh bằng Tú Tài đối với con thực sự quan trọng như vậy sao?? Đến nỗi Mẹ phải đổi bằng mồ hôi và máu? Không, trăm lần không, ngàn lần không. Con thà bỏ học chứ không thể nhìn Mẹ tiếp tục hy sinh nhiều như vậy. Từ đó, con đành dang dở việc học. Đó là lý do duy nhứt thúc đẩy con vào lính, vừa để thực hiện ước vọng của mình và cũng đỡ phần nào gánh nặng cho Mẹ. Ngày con nhập ngũ, Mẹ đã đánh nát 2 cây chổi lông gà vì Mẹ không muốn con dấn bước vào đời quá sớm. Mẹ tiếc cho con đã tốn bao năm đèn sách, tiếc cho Mẹ vừa làm cha, vừa làm Mẹ trong suốt bao năm. (Ấy thế mà tôi cũng gan lì ở hết 6, 7 năm trong quân ngũ). Lời mẹ dặn dò như còn văng vẳng đâu đây, “Hảy cẩn thận con nhé! Chung quanh con toàn là cạm bẫy, lỡ sa cơ là con phải ân hận suốt đời.” Mẹ hiền ơi, lời Mẹ lúc nào cũng là kim chỉ nam soi đường con đi. Ngày con thành gia thất, Mẹ đã thực hiện lời nguyện “cạo đầu xuống tóc”, vì Mẹ đã làm tròn lời ước nguyện với Ba. Những ngày tháng sau cùng, Mẹ thường hay bị các cơn đau tim hành hạ. Cho đến một ngày, Mẹ đã ngã xuống vì kiệt sức... Lần ấy, Mẹ đã vĩnh viễn rời xa các con và thanh thản theo Ba về cõi trời riêng của hai người. Mẹ ơi! Dù ước nguyện của Mẹ đã tròn nhưng con vẫn chưa đền đáp được ơn nghĩa sinh thành, chưa nói được với Mẹ lời yêu thương của con với người con kính yêu... Mãi mãi con vẫn còn Nợ Mẹ hai tiếng yêu thương. o O o Thắm thoát mà cũng đã 37 năm trôi qua, kể từ ngày Mẹ mất. Lúc ấy, bệnh viện im lặng đáng sợ. Âm thanh duy nhất là tiếng nức nở của các anh, chị em tôi. Kỷ niệm đó mãi mãi nằm trong ký ức mà tôi không bao giờ quên được. - Mẹ ơi, Mẹ nói đi chợ mua trái cây về đám giỗ Bà Ngoại mà. Tiếng con trai út của tôi, đưa tôi về thực tại. - Ừ! Mẹ tính đi đây. Con có đi với Mẹ không, hay ở nhà phụ với Dì? - Để con đi với Mẹ. Bàn thờ con đã dọn dẹp xong rồi, chút nữa có anh chị Hai và anh chị Ba về phụ nấu nướng với Dì được rồi. Trên đường đi, tôi hỏi con: - Hôm nay con có mời cô bạn gì đó của con không? - Cô bạn nào hở Mẹ? - Cô gì mà mỗi lần gọi điện thoại, cho gặp anh Thuận đó. - À! Con nhỏ Thiên Lôi đó, hả Mẹ? - Trời đất, bạn gái mà sao con gọi là Thiên Lôi? - Nó tên là Thiên Nga, nhưng vì nó “chằng” quá, nên con gọi là Thiên Lôi. Coi vậy chứ nó làm thơ nghe cũng hay lắm. Nè! Mẹ nghe con đọc thơ của nó nè. Tôi mỉm cười nhìn con loay hoay móc bóp, vừa lái xe, vừa nghe con đọc lá thư tình của nó.
“Anh có biết, anh là tia nắng, Nè, Mẹ nghe con trả lời thư cho nó nè. Thứ hai lên trường, con sẽ đưa cho nó.
“Nếu có em, trong tình yêu thứ nhứt, Con biết thơ con còn dở nhưng nếu con Thiên Lôi nó chịu tha cho con là con mừng rồi. Hôm nay con sẽ van vái Bà Ngoại phù hộ cho con mới được.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Mới đó mà đã 37 năm trôi qua. Ba mươi bảy năm Mẹ đã rời xa các con và cũng rời xa cái “thiên đường” CS. Bây giờ thì tôi cũng đã làm Mẹ của 3 đứa con. Mỗi lần được nghe lại bài hát “Lòng Mẹ” tôi không khỏi bùi ngùi. Bản nhạc thì dài nhưng tôi nhớ hoài 2 câu:
“Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào. Rồi trí tưởng bỗng phiêu bồng, tôi nghĩ đến sự hy sinh của muôn vạn người phụ nữ Việt Nam. Sau cuộc chiến 1975, các bà Mẹ, bà vợ đã tất bật kiếm tiền nuôi con, lại còn dành dụm, bớt xén để thăm nuôi chồng từ các trại tù Cộng Sản. Sau một ngày tiếp đãi bạn bè, khách khứa, trong ngày giỗ thứ 37 của Mẹ, tôi bước vội vào phòng, khi màn đêm cũng vừa buông xuống, vì cảm thấy thấm mệt.... (Bài viết hôm nay như một món quà nho nhỏ, dâng tặng Mẹ hiền kính yêu) Happy Moter Day May/2013. |