BIỆT KÍCH CHẠY ĐƯỜNG MÒN HÀNH QUÂN DELTA(ROAD RUNNER)Bill Walker 17Ghi chú: Tài liệu dưới đây viết về toán biệt kích “Chạy Đường Mòn” (Road Runner), do một phi công trực thăng thuộc sư đoàn 101 Nhẩy Dù Hoa Kỳ (Screaming Eagle) viết lại. Hành quân Delta yêu cầu không yểm và các vùng chiến thuật, cũng như đơn vị cấp sư đoàn, yêu cầu hành quân Delta, do đó mới có tài liệu này. Tôi mới được lên làm phi công chính vài tuần lễ, trong thời gian ít có trận đánh lớn, lúc lên căn cứ Mai Lộc thay thế cho Gene Miller. Sự ra đi của Gene cùng với phi hành đoàn là một mất mát lớn, gánh nặng trên đôi vai cho tất cả mọi người. Tôi cũng không dám nghĩ mình có thể thay thế một sĩ quan tài ba như Miller, tôi chỉ là một phi công trong bảng phong thần. Dầu thế nào chăng nữa, hành quân Delta vẫn còn là một điều bí mật đối với tôi. Lancers cũng mới làm việc với đơn vị này được vài ngày, và đã nghe nói nhiều về những huyền thoại, những nguy hiểm trong hành quân Delta. Thực tình mà nói, tôi hơi khớp, vì mình chưa có đủ kinh nghiệm hành quân, chiến đấu. Tôi bay lên căn cứ Mai Lộc, đáp chiếc trực thăng xong là chạy vào căn lều được xử dụng làm trung tâm hành quân ngay. Mọi người vẫn còn ưu tư về chuyện ra đi của Miller, tôi được thuyết trình ngắn gọn về khu vực hành quân. Cấp chỉ huy dặn dò thêm, vì tôi mới lên khu vực hành quân nên chỉ bay theo (trực thăng phụ). Điều này có nghiã, tôi chỉ bay theo đóng vai phụ, nhìn chiếc trực thăng thả toán, hay “bốc” toán biệt kích Delta xâm nhập khu vực địch kiểm soát. Chiếc trực thăng chính đem theo lưới cấp cứu và dây câu, trường hợp phải kéo cả toán biệt kích ra khỏi đám cỏ tranh cao hơn đầu người nơi hướng tây căn cứ Khe Sanh. Trong hành quân biệt kích Delta, trực thăng chính chở toán biệt kích, chiếc trực thăng chỉ huy (C&C) và chiếc bay theo, sẽ bay theo đội hình Delta (hình tam giác, chữ D Hy Lạp) trên cao độ 4500 bộ (feet). Khi hợp đoàn trực thăng đến bãi đáp hay điểm “bốc” toán biệt kích, trực thăng chính sẽ bay vòng trên bãi đáp. Hành quân Delta không xử dụng khói mầu, dùng panô (tấm vải mầu cam hoặc đỏ, từ trên trời nhìn xuống trông rất rõ) để nhận diện, tùy theo sự liên lạc với toán biệt kích ở dưới đất. Buổi thuyết trình chấm dứt với tiếng còi hụ báo động, làm tôi “lạnh” người. Tôi được lệnh chạy ra trực thăng bay theo hai chiếc trực thăng chỉ huy và chiếc thả biệt kích. Họ sẽ cho tôi biết tình hình hành quân trong lúc đang bay. Khi hợp đoàn trực thăng bay qua một rặng núi, tôi được cho biết trên tần số KY28 một toán biệt kích đang đụng nặng với địch quân cấp đại đội và đang bỏ chạy. Chúng tôi bay ngang qua căn cứ Khe Sanh đã bỏ hoang, và tiếp tục bay về hướng tây, biên giới Lào Việt. Cuối cùng, tôi trông thấy tấm panô ở dưới. Tôi vẫn tin tưởng mấy tay đang bay chiếc trực thăng chỉ huy, được họ cho biết mấy tấm panô xếp đúng theo đội hình. Tuy nhiên vẫn dặn tôi một lần chót “Toán biệt kích chỉ có năm người, nếu trông thấy sáu... giết tất cả”. Tôi bay trên đầu mục tiêu, theo lệnh trực thăng chỉ huy vào bải đáp, một bãi cỏ tranh rộng khoảng 25 bộ (feet). Trong khi chăm chú theo dõi đường chân trời để giữ chiếc trực thăng thăng bằng, tôi nhìn thấy một góc nhà tù do người Pháp xây trước đây, về phiá bên trái là giòng sông Tchepône chia đôi hai quốc gia Việt, Lào. Nơi bãi đáp, nhiều tiếng động rất lớn, ồn ào, cả tiếng súng tiểu liên nữa. Phi hành đoàn trên chiếc trực thăng của tôi đã quen nhiệm vụ, vẫn bình tĩnh và đang thả thang dây xuống thay vì lưới cấp cứu và dây câu. Toán biệt kích Delta nhanh chóng leo lên thang dây và chui vào bên trong bụng chiếc trực thăng. Tôi nghe tiếng một người nói lớn, nghe không rõ chỉ đoán “Chúng ta bay lên”. Chuyến đi bay “bốc” toán biệt kích đầu tiên làm tôi hơi khủng hoảng... quá nhiều tiếng động, ồn ào nghe lệnh lạc trên máy truyền tin không rõ lắm. Theo bản năng, tôi liếc vội ra đằng sau, và... thót bụng, như muốn “ị” ra quần. Toán biệt kích Delta vừa mới leo lên phi cơ là người Việt Nam và họ ăn mặc quân phục lính Bắc Việt, võ trang tiểu liên xung kích AK-47. Y trang! Đúng bộ cùng với nón cối. Cũng may, có người đưa tay vẫy, mỉm cười, nếu không... Mới đi bay lần đầu, đã “bốc” nhầm “đám bê bối” (The Bad Guys, VC/NVA). Gặp trường hợp “bốc” nhầm người, chắc tôi lao chiếc trực thăng này vào sườn núi. Tôi không muốn ra Hà Nội, ở khách sạn Hilton (nhà tù Hỏa Lò) thei kiểu này. Có tiếng Keith từ chiếc trực thăng chỉ huy, nói trên hệ thống truyền tin. Anh ta, có lẽ biết tôi đang “đổ mồ hôi” trấn an, cho biết, toán biệt kích “Chạy Đường Mòn” trong hành quân Delta, ăn mặc quần áo biệt kích lúc ở căn cứ, nhưng khi xâm nhập vào vùng địch, họ ăn mặc, trang bị như lính Bắc Việt để dễ trà trộn, theo dõi, lấy tin tức về đơn vị địch. Tôi cảm thấy an tâm, nhưng vẫn ao ước... làm ơn nói cho tôi biết trước... chuyện gì sẽ xẩy ra. Sau vụ mất một chiếc trực thăng cùng với phi hành đoàn kinh nghiệm. Chuyến bay “xanh mặt” đầu tiên của tôi cùng với phi hành đoàn mới, được mọi người trong nhóm trực thăng làm việc trong hành quân Delta kể nhau nghe như một câu chuyện vui. Dallas, Texas April 1, 2010 vđh |