Menu

CHÀO MỪNG CÁC CỰU CHIẾN BINH HOA KỲ TRONG CHIẾN TRANH VIỆT NAM

HỒI TƯỞNG NĂM THỨ 30

*CHIẾN TRANH VIỆT NAM*

30/4/1975  -  30/4/2005

    L.T.S: Đây là quan điểm của một Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ về chiến tranh Việt Nam, phát biểu trong buổi 30 Năm Hội Ngộ Việt Mỹ, được tổ chức vào ngày 30-4-2005 tại Phoenix, Arizona. Chúng tôi nhận thấy có nhiều điểm xác đáng, do đó xin được đăng tải để cùng nhận định.

***

       Tôi nhận thức nhanh chóng rằng, thật khó khi bắt đầu bài diễn văn này.  Lý do: Một số kinh nghiệm mình không muốn nhớ đến, và những kỷ niệm khác lại rất riêng tư và tế nhị.  Nhưng tôi phải tiếp tục viết vì cá nhân tôi, vì gia đình tôi và vì các chiến hữu cựu quân nhân Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa - Và cho những người dân miền Nam đáng yêu, để hiểu rằng cuộc chiến tranh Việt Nam, đã ảnh hưởng đến tầm nhìn và đời sống của tôi trong ba mươi năm sau này .

       Ngày 8 tháng 5 1969, cuộc sống của tôi đã thay đổi vĩnh viễn.  Tôi 22 tuổi, tốt nghiệp Đại học, một người chồng, cha của một bé gái 6 tháng kháu khỉnh và một bé trai mà vợ tôi, Nini, đang mang trong bụng.  Tôi đã phục vụ trong binh chủng Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ và tin rằng cuộc đời binh nghiệp của mình sẽ tiến triển tốt đẹp trong vòng từ 20 đến 25 năm tới - Nhưng rồi cuộc đời đã nổ tung trước mắt tôi - Chỉ thoáng chốc huy hoàng, cuộc đời của tôi và rất nhiều chiến hữu khác đã vĩnh viễn bị thay đổi.

       Buổi sáng hôm ấy, tôi đã cảm nhận được nỗi đau gây ra bởi những mảnh đạn xuyên qua từng phần trên cơ thể tôi và tôi đã hãi hùng, kinh sợ rằng mình sẽ chết.  Nhưng tôi nhớ đã cầu xin Thượng Đế và tôi đã hứa, nếu Ngài để tôi sống, tôi sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình phục vụ xã hội và giúp đỡ mọi người.  Cho đến hôm nay, tôi vẫn còn tiếp tục giữ lời hứa đó.

       Vâng, cuộc đời có lúc chẳng công bình, nhưng chúng ta không làm sao khác được, mà phải đối đầu với nó, thay đổi nó nếu được và can đảm chấp nhận cả mặt tốt lẫn mặt xấu của nó.

       Ngày 8 tháng 5 mỗi năm, gia đình tôi tổ chức một bữa tiệc lớn ăn mừng ngày "Mừng vì được sống".  Ngày này đã trở thành ngày lễ vui thích nhất của tôi trong năm.

       Các bạn thấy đó - Hồi tưởng về quá khứ là một điều quan trọng, nhưng chúng ta không bao giờ nên hối tiếc - Không - Chúng ta nên đứng hiên ngang dưới ánh sáng mặt trời, dang rộng đôi tay và từng ngón tay - Chúng ta phải nắm lấy hiện tại và tương lai - Và chúng ta phải ăn mừng nó - Chúng ta cần phải học hỏi từ lịch sử của chúng ta và truyền đạt phần lịch sử đó cho những thế hệ mai sau - Vì có sự hiểu biết về lịch sử, chúng ta có thể quyết định những hành động trong tương lai.

       Nhưng đây là thời điểm đáng nhớ và chúng ta không nên quên rằng - Những người mẹ, người cha, những người đã ôm hôn những đứa con của mình, tiễn con mình vào cuộc chiến.  Rất nhiều người đã hy sinh vô cùng to tát cho tự do và đã không bao giờ trở lại .

       Chúng ta không quên những người vợ trẻ, tay ẵm con thơ, ôm hôn những người chồng, tiễn anh ra trận chiến.  Chúng ta cũng không quên những người lính trẻ, đã không thể trở về, hay về nhà với những vết thương thể xác cũng như tâm thần và được lành mạnh nhờ vào sự chăm sóc yêu thương và tận tụy của những người vợ .

       Chúng ta cũng không quên những em bé không bao giờ nhìn thấy mặt cha - Những em bé của ngày xưa - Những thanh niên hôm nay - Lúc nào cũng cố gắng tìm hiểu xem cuộc sống của họ sẽ ra sao, nếu như cha đã không tử trận ở Việt Nam.

       Chúng ta cũng không quên những người bạn của chúng ta - Những người đứng ngoài vòng chiến - Không hề hiểu về chính trị, cũng như sự mất mát trên chiến trường.  Nhưng họ lúc nào cũng hiện diện để yêu thương, để lắng nghe và giúp đỡ chúng ta qua từng giai đoạn của cuộc chiến .

       Chúng ta cũng không quên những người phụ nữ Việt Nam.  Những người mẹ, những ngưòi vợ, những người đàn bà đã sống khốn khổ, cùng cực trong từng ngày của cuộc chiến.  Những người phụ nữ đã mất chồng, mất cha, mất con và lắm khi mất cả gia đình.  Họ đã mất tất cả của cải, nhà cửa và luôn cả quốc gia.  Chúng ta không bao giờ quên sự hy sinh lớn lao của họ cho dân chủ tự do.

       Vâng, hồi tưởng về những người phụ nữ trong chiến tranh Việt Nam - Chúng ta không quên sức chịu đựng mãnh liệt của họ, tình yêu của họ, sự dũng cảm, sự trung thành, sự cần cù chịu khó và lòng nhiệt thành của họ.

       Chúng ta cũng không quên những biểu tượng, mà mỗi người chúng ta hướng về - Đó là lá cờ - Lá cờ của Hoa Kỳ và lá cờ Việt Nam Cộng Hòa- Từng sợi vải của những lá cờ này, đã được dệt bằng tâm huyết của những con người được liên kết cùng nhau trong danh dự,dũng cảm và công chính - Những con người đã quý trọng giá trị tinh thần hơn cả sự an toàn cho cá nhân .

       Hòa trong những kỷ niệm này là những cuộc đời, những tình cảm của các chiến hữu và gia đình của họ trong mọi thời, những chiến hữu đã may mắn trở về, những chiến hữu kém may mắn và một số không biết số phận ra sao .

       Vâng, chúng ta có rất nhiều những anh hùng vô danh- Họ nói với chúng ta những niềm hy vọng và những ước mơ ái quốc, những cuộc đời đã sống đến hết mức, những cuộc đời đã bỏ ra để trả giá cho một xã hội tự do .

       Hơn 30 năm qua, tôi đã nhận thức và tin tưởng mạnh mẽ rằng, chiến tranh là một sự bất bình thường của tự nhiên - Nó không phải là mốt sự kiện tự nhiên, một sự việc mà con người phải chấp nhận và thích nghi như lụt lội, sóng thần, hay động đất - Chúng ta tạo ra nó, chúng ta phát triển nó Và có trách nhiệm phải làm cho thật tốt hay sẽ gánh nhứng hậu quả thảm hại - Cái hậu quả thảm hại nhất của chiến tranh không phải là thua trận, mà là thắng một cách bất chính .

       Những kẻ thua trận trở về phải chịu đựng sự mất mặt và tủi nhục, trong khi những kẻ làm chính trị thì tìm cách bào chữa - Chúng ta buông súng, đình chiến, nhưng họ vẫn giữ vững lý tưởng và tạo nên những anh hùng - Kẻ chiến thắng có thể họ đã chứng minh rằng lý tưởng của họ mạnh hơn - Lẽ phải, vinh quang, sự chúc tụng dành cho kẻ chiến thắng - Nhưng kẻ chiến thắng không thắng một cách minh bạch, thì kẻ chiến bại sẽ không tôn trọng kẻ thắng - Sẽ không bao giờ chấp nhận sự chiến bại là công bằng - Họ sẽ bắt đầu tìm lại sức mạnh, lý tưởng, những anh hùng sẽ bừng sống lại và trước khi chúng ta kịp nhận thức, một cuộc chiến nữa sẽ xảy ra và nếu kẻ chiến thắng không thận trọng, mọi sự huênh hoang, khoác lác sẽ làm cho chúng lu mờ trước lịch sử - Cuộc chiến Việt Nam đã dạy chúng ta một bài học quan trọng, đó là chúng ta không bao giờ nên nghi ngờ lòng dũng cảm và khả năng của những chiến binh - Nhưng chúng ta có quyền và có trách nhiệm hỏi những người mà chúng ta bầu lên, những người nắm giữ chính sách của cuôc chiến .

       Vâng, chúng ta đã học được rất nhiều điều trong 30 năm qua.  Tôi tin rằng sự hội nhập của những người miền Nam Việt Nam vào xã hội Hoa Kỳ, đã làm quốc gia trở nên tốt đẹp hơn.  Rất nhiều người đã đề cập đến chiến tranh Việt Nam, nhưng mấy ai hiểu được những sự hy sinh to tát ở miền Đông Nam Á.  Chiến tranh Việt Nam là một cuộc chiến mà rất nhiều công dân của Hoa Kỳ muốn lãng quên . Nhưng chúng ta, những người hiện diện trong buổi chiều hôm nay đều biết rằng KHÔNG CÓ TRẬN CHIẾN NÀO CHẤM DỨT CHO TỚI KHI NGƯỜi LÍNH CUỐI CÙNG CUẢ TRẬN CHIẾN ĐÓ CHẾT  -  Cho nên tôi có thể bảo đảm với các bạn rằng, những người dân yêu hòa bình của miền Nam Việt Nam, những chiến binh của miền Nam Việt Nam và các chiến binh Hoa Kỳ, đã từng sát cánh chiến đấu với các bạn, sẽ không bao giờ quên được nước Việt Nam Cộng Hòa.

Để kết lời, tôi khuyến khích các bạn hãy tin tưởng vào những giấc mơ của mình, vì trong đó là cửa ngõ của vĩnh cửu - Và hãy luôn nhớ rằng: CHÚNG TA ĐÃ SÁT CÁNH BÊN NHAU NGÀY XƯA, CHÚNG TA VẪN SÁT CÁNH BÊN NHAU HÔM NAY.

       Cám ơn các chiến hữu - Xin Thượng Đế luôn quan phòng và gìn giữ các chiến hữu.

PATRICK F. CHORPENNING, DIRECTOR
ARIZONA DEPARTMENT OF VETERANS' SERVICES
POLICY ADVISOR, MILITARY AFFAIRS
HYATT REGENCY PHOENIX
122 NORTH SECOND STREET
PHOENIX, ARIZONA 85004

 

Khanh Cún chuyển ngữ

          *Trích trong Tập San BĐQ so 14, xuất bản tháng 5 năm 2005

 

 

WELCOME HOME VIET NAM VETERANS
THE 30TH YEAR REMEMBRANCE
*VIET NAM WAR*
APRIL 30, 1975 - APRIL 30, 2005


       I LEARNED QUICKLY THAT IT WAS DIFFICULT TO BEGIN WRITING THIS SPEECH.  REASONS: SOME EXPERIENCES YOU DON'T WISH TO REMEMBER AND OTHERS CONJURE UP MEMORIES THAT ARE VERY PERSONAL AND EMOTIONAL IN NATURE.  YET, I HAD TO MOVE FORWARD IN THE PROCESS BECAUSE I OWED IT TO MYSELF, MY FAMILY, MY FELLOW WARRIORS, BOTH AMERICAN AND SOUTH VIETNAMESE, AND THE OTHER LOVING PEOPLE OF SOUTH VIET NAM TO UNDERSTAND HOW THE VIET NAM WAR CHANGED ME AND AFFECTED MY OUTLOOK ON LIFE 30 YEARS LATER.

       ON MAY 8, 1969, MY LIFE CHANGED FOREVER.  I WAS 22 YEARS OLD, A COLLEGE GRADUATE, A HUSBAND, A FATHER OF A BEAUTIFUL SIX MONTH OLD LITTLE GIRL AND A FATHER - TO - BE IN THAT MY WIFE, NINI, WAS PREGNANT WITH OUR SON.  I HAD ACCEPTED A REGULAR COMMISSION IN THE UNITED STATES MARINE CORPS AND BELIEVED MY LIFE WAS ON A CAREER PATH FOR THE NEXT 20 TO 25 YEARS. AND THEN, MY LIFE LITERALLY BLEW - UP BEFORE ME.  IN ONE GOLDEN MOMENT, MY LIFE AND THE LIVES OF MANY OTHERS CHANGED FOREVER.

       ON THAT MORNING, I EXPERIENCED THE PAIN OF SEARING METAL PIERCING EVERY PART OF MY BODY AND I WAS TERRIFIED THAT I WAS GOING TO DIE.  BUT, I REMEMBER TALKING TO GOD THAT MORNING AND I PROMISED HIM THAT IF HE LET ME LIVE I WOULD SPEND MY LIFE IN PUBLIC SERVICE HELPING OTHER PEOPLE. TO THIS DAY, I CONTINUE TO LIVE UP TO THAT PROMISE.

       YES, LIFE IS UNFAIR AT TIMES BUT WE HAVE NO CHOICE BUT TO DEAL WITH IT, CHANGE IT IF WE CAN AND HAVE THE COURAGE TO CELEBRATE ALL OF IT - THE GOOD AND THE BAD. ON MAY THE 8TH EACH YEAR, MY FAMILY THROWS ME A BIG PARTY AND WE CELEBRATE "GLAD TO BE ALIVE DAY".  THIS HAS BECOME MY FAVORITE CELEBRATION OF THE YEAR.

       SO, YOU SEE, IT IS IMPORTANT TO REMEMBER THE PAST BUT WE SHOULD NEVER MOURN FOR IT. NO - WE SHOULD STAND IN THE BRIGHTNESS OF THE SUN AND WITH EXTENDED ARMS AND OUTSTRETCHED FINGERS, WE MUST GRASP THE PRESENT AND THE FUTURE - AND WE MUST CELEBRATE IT. WE MUST LEARN OUR HISTORY AND PASS THAT HISTORY ON TO FUTURE GENERATIONS BECAUSE BY KNOWING AND UNDERSTANDING OUR HISTORY, WE WILL ALL KNOW HOW TO ACT IN THE FUTURE.

       BUT THIS IS A TIME TO REMEMBER AND WE MUST NEVER FORGET - THE MOMS AND DADS WHO HUGGED THEIR SONS AND DAUGHTERS AND SENT THEM OFF TO WAR. MANY WHO OFFERED UP THE ULTIMATE SACRIFICE FOR FREEDOM AND NEVER RETURNED.

       LET US NEVER FORGET THE YOUNG WIVES HOLDING THEIR INFANTS IN THEIR ARMS WHILE HUGGING AND KISSING THEIR HUSBANDS AND SENDING HIM OFF TO WAR. LET US NEVER FORGET THESE YOUNG MEN WHO NEVER RETURNED OR WHO RETURNED WITH PHYSICAL OR MENTAL WOUNDS THAT WERE NURSED BACK TO HEALTH BY THEIR LOVING AND DEDICATED WIVES.

       LET US NEVER FORGET THE CHILDREN WHO NEVER KNEW THEIR DAD. THE CHILDREN OF YESTERDAY - OUR YOUNG ADULTS OF TODAY - STILL TRYING TO FIGURE OUT WHAT LIFE WOULD BE LIKE IF DAD HAD NOT DIED IN VIETNAM.

       LET US NEVER FORGET OUR FRIENDS. THEY STOOD ON THE PERIMETER OF THE VIETNAM WAR - NEVER UNDERSTANDING THE TOTALITY OF THE POLITICS NOR THE SUFFERING AND THE SMELLS OF THE BATTLEFIELD. BUT THEY WERE ALWAYS THERE TO LOVE US, TO LISTEN TO US, AND TO HELP US SORT THROUGH THE REALITY OF WAR.

       LET US NEVER FORGET THE WOMEN OF SOUTH VIETNAM. MOMS, WIVES AND GRANDMOTHERS WHO LIVED ON A DAILY DIET OF WAR AND DESTRUCTION. WOMEN WHO LOST THEIR HUSBANDS, THEIR FATHERS, THEIR SONS, THEIR CHILDREN AND IN MANY CASES - THEIR WHOLE FAMILY. THEY LOST THEIR WORLDLY POSSESSIONS, THEIR HOMES AND EVENTUALLY THEIR COUNTRY. LET US NEVER FORGET THE SACRIFICES THEY MADE FOR FREEDOM.

       YES, AS WE REMEMBER THE WOMEN OF THE VIETNAM WAR - LET US NEVER FORGET THEIR STRENGTH, THEIR LOVE, THEIR COURAGE, THEIR COMMITMENT, THEIR DEDICATION, THEIR PERSEVERANCE AND THEIR DEVOTION.

       ALSO, LET US NEVER FORGET THE SYMBOLS OF OUR INDIVIDUAL GREATNESS! OUR FLAG!! THE FLAG OF THE UNITED STATES OF AMERICA AND FLAG OF THE REPUBLIC OF SOUTH VIETNAM. THE FABRIC OF THESE FLAGS ARE WOVEN WITH THE MORAL AND SPIRITUAL LINEAGE OF MEN AND WOMEN OF HONOR, COURAGE AND INTEGRITY - THOSE WHO VALUE SOMETHING MORE THAN THEIR OWN PERSONAL SAFETY.

       BOUND INTO THESE MEMORIES ARE THE LIVES AND THE LOVES OF SOLDIERS AND THEIR FAMILIES FROM ALL TIMES, THOSE WHO RETURNED HOME AND THOSE WHO DIDN'T AND THOSE WHO'S FATE REMAINS UNKNOWN.

       YES - WE HAVE MANY UNSUNG HEROES! THEY SPEAK TO US OF PATRIOT'S HOPES AND PATRIOT'S DREAMS, OF LIVES LIVED TO THE FULLEST MEASURE, LIVES OFFERED AS PAYMENT FOR THE FABRIC OF A FREE SOCIETY.

       OVER THE PAST THIRTY - SOME YEARS, I HAVE LEARNED AND NOW STRONGLY BELIEVE THAT WAR IS NOT A NATURAL STATE. IT IS NOT A FACT OF NATURE, SOMETHING THAT MAN MUST ADAPT TO OR ACCEPT, LIKE FLOODS, TSUNAMIS, OR EARTHQUAKES. WE CREATE IT. WE PERPETUATE IT. AND, IT IS INCUMBENT ON US TO DO THE BEST JOB WE CAN, OR WE SUFFER THE CONSEQUENCES. THE WORST CONSEQUENCE OF FIGHTING A WAR IS NOT IF YOU LOSE, THE WORST THING YOU CAN DO IS WIN BADLY. THE LOSERS GO BACK TO THEIR PEOPLE AND ENDURE THE SHAME, OR THE HUMILIATION, AND THE POLITICIANS MAKE EXCUSES, WE WERE OUT GUNNED, OUT FOUGHT, BUT STILL THEY HOLD ONTO THEIR CAUSE, CREATE THEIR MARTYRS. THE WINNER, HE HAS PROVEN HIS CAUSE IS THE STRONGER PERHAPS. MIGHT MAKES RIGHT. THE GLORY, ALL THE CELEBRATIONS, THE PARADES ARE HIS. BUT IF THE WINNER HAS NOT WON COMPLETELY, EFFICIENTLY, THE LOSER WILL NOT RESPECT HIM; WILL NEVER ACCEPT THAT THE DEFEAT WAS JUST.  THEY WILL BEGIN TO FIND STRENGTH. THE CAUSE, THE MARTYRS, WILL COME BACK TO LIFE, AND BEFORE YOU KNOW IT, THERE IS ANOTHER WAR, AND IF THE WINNER ISN'T CAREFUL, ALL HIS BOASTING AND BLUSTER MAY MAKE HIM BLIND TO HISTORY. THE WAR IN VIETNAM HAS TAUGHT EACH OF US A VERY IMPORTANT LESSON AND THAT IS WE SHOULD NEVER QUESTION THE COURAGE AND THE RESOLVE OF OUR WARRIORS BUT WE HAVE THE RIGHT AND THE RESPONSIBILITY TO QUESTION OUR ELECTED OFFICIALS WHO CRAFT THE PUBLIC POLICY OF WAR.

       YES, WE HAVE LEARNED A GREAT DEAL OVER THE PAST 30 YEARS. I BELIEVE THAT BY INCORPORATING THE PEOPLE OF SOUTH VIETNAM INTO OUR SOCIETY, WE ARE A BETTER NATION. MANY TODAY SPEAK OF THE VIETNAM WAR BUT FEW TRULY KNOW THE INCREDIBLE SACRIFICES THAT WERE MADE IN SOUTHEAST ASIA. THE VIETNAM WAR IS A WAR THAT MANY IN THIS NATION WOULD LIKE TO FORGET. BUT WE, ALL OF US HERE THIS EVENING, KNOW THAT NO WAR IS OVER UNTIL THE LAST COMBATANT WHO FOUGHT IN THAT WAR HAS DIED. THEREFORE, I CAN ASSURE YOU - THE PEACE LOVING PEOPLE OF SOUTH VIETNAM, THE WARRIORS OF SOUTH VIETNAM AND THE MEN AND WOMEN OF AMERICA'S ARMED FORCES WHO FOUGHT WITH YOU AS ALLIES WILL NEVER FORGET THE SOVEREIGN REPUBLIC OF SOUTH VIETNAM.

       IN CLOSING I ENCOURAGE YOU TO TRUST IN YOUR DREAMS FOR IN THEM IS THE HIDDEN GATE TO ETERNITY. AND ALWAYS REMEMBER: "WE WERE TOGETHER THEN AND WE ARE TOGETHER NOW!"

       THANK YOU AND MAY YOUR GOD WATCH OVER AND PROTECT YOU.

PATRICK F. CHORPENNING, DIRECTOR
ARIZONA DEPARTMENT OF VETERANS' SERVICES
POLICY ADVISOR, MILITARY AFFAIRS
HYATT REGENCY PHOENIX
122 NORTH SECOND STREET
PHOENIX, ARIZONA 85004