Mỗi độ Xuân về, người lính chiến lại chạnh lòng bùi ngùi, nhớ những mùa Xuân quê nhà, nhớ chiến trường xưa.
Xa quê hương 16 năm rồi, lòng tôi không nguôi nỗi nhớ.
Nay, lại thêm một mùa Xuân nữa tha hương,
Xin chia sẻ một nỗi lòng.
Gửi tới quý Niên Trưởng, quý chiến hữu một bài thơ cũ của VMLong viết từ 1995.
Bài này đã đăng trên Người Việt Tây Bắc số Xuân 1996, Đa Hiệu số 73.
Có ai đó đã ngâm bài thơ này trên đài phát thanh Cali vào dịp Ba Mươi Tháng Tư năm nào.
Nơi này mùa Ðông, nơi ấy là mùa Xuân
Mùa quê hương đi trước mùa tha phương một bước
Xuân Tây Nguyên làm sao ta quên được
Một trời hoa rực rỡ, áo Xuân vàng
Tây Nguyên, mùa Xuân nào cũng đầy lửa đỏ
Ðạn pháo ngút trời, nhưng hoa vẫn nở
Những người yêu nhau vẫn tưởng ở bên nhau
Áo trắng sân trường thương áo trận rừng sâu...
Có một vùng trời
Bao lần ta bay qua bay lại
Những chuyến bay tuần tra biên giới
Những địa danh kiêu dũng dưới chân ta
Dak Pek, Dak Seang, Ðức Cơ, Pleime....
Ðể hai mươi năm, sau ngày mất nước
Ta còn gọi tên nhau trong ký ức....
Những con dốc hụt hơi chân bước
Leo từ sáng đến chiều chưa tới ngọn Chư Pa (1)
Những cái tên nghe đầy đe dọa:
Thung Lũng Tử Thần, Cơn Sốt Vàng Da
Ya Drang, Chư Prong, Sé San, Tiêu-Atar
Từng đoàn quân tiến vào vùng đất chết
Cho quê hương những mùa Xuân bất diệt...
Nhớ thuở Bình Tây (2)
Ta đóng quân bên dòng Yaly cuồn cuộn chảy
Chợt thấy Chúa Xuân vươn vai một sớm mai
Cùng tiếng chim ca, tiếng đạn rít lưng trời...
Nhớ Xuân Pleime mấy độ yêu người
Một nửa mùa Xuân nằm trong lô cốt
Quên cả rừng mai, quên mây trời bay.
Một nửa mùa Xuân chìm trong pháo địch
Một nửa mùa Xuân mưu chuyện phá vòng vây.
Trong giao thông hào, ta như loài chuột bọ
giữ từng thước rào
canh từng vuông đất nhỏ
cho ngọn cờ vàng ngạo nghễ bay trong gió,
cho em và con bình an nơi thành phố...
Nhớ Xuân Tây Nguyên...
Ðoàn quân xa đi ngang qua thị xã
Áo trận hoa rừng phủ đầy đất đỏ
Ta ghé thăm Em và Bé mới ra đời
Em cười, giọt nước mắt trên môi lăn vội
Ta chỉ biết nói lời xin lỗi
Ðã để cho Em “Một mình đi biển mồ côi” (3)
Ta ôm con vào lòng, bé bỏng con tôi !
Ta chỉ bên Em, bên Con một giờ ngắn ngủi
Chiến trường sục sôi, chiến trường réo gọi
Ðoàn quân xa lại vội vã lên đường
để lại Bé, để lại Em và thị xã sau lưng...
Tuổi trẻ:”Một Thời Ðể Yêu” (4)
Tuổi trẻ:”Một Thời Ðể Chết” (4)
Muà Xuân ra đi biền biệt
Ngày xanh, tuổi trẻ cuả ta
Ta đã cho quê hương tất cả...
Nơi ấy, Tây Nguyên mùa Xuân
Nơi này, Seattle mùa Ðông
Người Biệt-Ðộng nhớ Tây Nguyên vô cùng
Còn Tây Nguyên có nhớ gì ta không ?
Vương Mộng Long
(Seattle 12/95)
(1) Chư Pa: Núi cao 1850 m cách Kontum 35 km về hướng
Tây
(2) Bình Tây: Chiến Dịch Bình Tây của QÐII
3) Ca Dao Miền Nam: “Ðàn ông đi biển có đôi. Ðàn bà đi
đẻ mồ côi một mình”
(4) Phim “Le Temps D’Aimer et Le Temps De Mourir” của
Douglas Sirk (1958)
(Vương mộng Long: K20 TVBQGVN , Nguyên Thiếu Tá
Tiểu Ðoàn Trưởng TÐ 82/Biệt Ðộng Quân/ QLVNCH)