Menu

Tên Con Đường Còn Đó

Lương Phạm, Cùi 20 VBQGVN

Liên đoàn 6 BDQ


Anh bắt đầu kể chuyện em
bằng kể chuyện những con đường
dẫn em tới trường ngày hai buổi
những con đường có hàng anh đào
hoa đỏ hồng, trái mọng mỗi mùa xuân
những con đường đầy hoa Quì vàng
mỗi mùa hè, mùa thi, mùa ly biệt
những con đường có hàng rào ngũ sắc,
Em thường hái chùm trái đẫm hơi sương
những con đường có nhiều loài hoa lạ
Em thường gọi là hoa cuả vấn vương,
những con đường cạnh hồ Xuân Hương,
dẫn những chàng trai si tinh,
Chờ em bước vội, nón lá che nghiêng
Anh kể chuyện em ngày hai buổi
Anh thường đứng đợi,
Áo dài bay, áo trắng hay xanh
Anh kể chuyện em,
những con đường có hàng dâm bụt đỏ
trao trang thư , nhét vội trong tay
Anh lai kể chuyện em,
bằng kể chuyện những con đường,
Minh Mang, Duy Tân
những Con đường đưa em hò hen,
những con đường thoang thoang huong Lan
những con đường đầy hoa Ti Gôn,
Em thường gọi loài hoa ly biệt,
Anh sẽ kể chuyện em,
Cho nhiều người chưa biết,
những con đường,
Có hàng thông reo cười khi em liếc vội,
mặt chợt nghiêm khi thoáng tiếng anh vui
Và chợt xa xôi khi anh hỏi vội,
phấn vàng rơi, em đợi chắc lâu rồi
Anh bắt đầu kể chuyện mình bỏ dở,
Anh vẫn chờ môi em nũng nịu,
Anh lai kể chuyện những con đường,
Có vườn Hồng , và những chàng trai ngơ ngẩn
Võ Tánh, Lữ Quán Thanh Niên,
Còn đường nào, em nhỉ?

Cường Để, dốc nhà bò, hay Tăng Bạt Hổ
Hai Bà Trưng, Phan Đình Phùng,
hay Lý Thường Kiệt, Chi Lăng
những con đường thẳng
những dốc gập ghềnh
mỗi con đường, mỗi bước chân em
Từ thuở em còn là cô gái,
buổi học đầu, áo dài, bước vội
Chân tung tăng, tóc cuộn theo người,
những con đường, vẫn bước chân em,
đã biết dấu tiếng cười,
Khi thoáng gặp, mắt ai mê mẩn,
nụ cười chào, ai đợi, bâng khuâng?
Em có nhớ những con đường ?
qua Cường Để, tới rạp Ngọc Lan,
lần đầu, anh hẹn gặp em
hai đứa cầm tay, không nói
Em rưc rỡ, áo màu, khăn tím,
áo len hồng, khoác vội trên tay Anh lại dẫn em qua những con đường,
đã trăm lần chúng mình sánh bước,
lại bắt đầu, câu chuyện quên tên,
Anh vẫn nhớ, chúng mình xem phim,
phim thật hay, nhưng cả hai không nhớ,
Cả tên nàng vai chinh Gina
Em cảm động, môi tình anh Gù tội nghiệp,
Anh lai khen nàng Gina xinh đẹp
Em có nhớ những con đường
Chúng mình ăn kem, nói chuyện?
nhìn những cặp nhân tình thủ thỉ,
Có bao giờ hai đưá xa nhau?
Em có nhớ những con đường,
Hoàng Diệu, mái nhà đỏ, phong rêu ?
thác Cam Ly
mùa nắng khô, thác như còn ngủ,
Chúng mình đếm những bước chân
Em đếm bao lần, 1,2,3,4
Em không bao giờ đếm đúng,
hai trăm hai viên tam cap
tới Lăng Nguyễn Hữu Hào,
Anh và em thơ thẩn
Anh hỏi em, sau này, ước muốn?
Em thích gì, hay chi làm thơ?
Đôi mắt như mơ, sao cũng được
Nhưng nhất định, không làm cô giáo
Phải dấu lòng mình rạo rực
Phải nói lời đạo đức, không quen
Em sợ thành cô giáo Hoàng,
Nếu anh là cậu học trò trong truyện
Sợ “ Vòng Tay Học Trò mê mẩn”
Anh có hàng ngàn mơ ước,
Nhưng nước mình, thời ly loạn
Anh thân trai, đâu dám ước mơ gì ?

Ba mươi năm sau, nhắc lai chuyện mình,
Anh vẫn bắt đầu kể chuyện em
bằng chuyện những con đường
những con đường có dấu chân em,
những con đường đầy sương mù, DALAT