Về em… chiều di-tản!
Trần Ngọc Nguyên Vũ (Một thời ly loạn.)
Ta cũng một lần qua phố núi
Dừng chân đứng ngắm áo em bay
Pleime chiều nắng vàng hanh đó
Vẫn mãi trong ta những tháng ngày.
Từ độ hoa mùa chinh chiến nở
Mộng ước chưa tròn mây tím dăng
Sách vở cũng chừng như thổn-thức
Chinh nhân biền biệt bước quân hành.
Trời đất mịt mù cơn bão lửa
Phượng hồng rũ cánh tả tơi bay
Em đi gió cuốn theo tà áo
Cuốn cả gian chuân lẫn đọa đày.
Gặp em buổi nắng tàn phi-đạo
Rối bời vạt tóc xõa tung bay.
Ơi người con gái chiều di-tản
Trôi giạt về đâu thế cuộc này.
Một vùng kỷ-niệm trong tiềm-thức
Nhạt nhòa năm tháng đám mây trôi
Ai than mà thấy đau hồn đá
Nghe vẳng đâu đây khúc nhạc Hời.
PleiKu tiếng vọng từ sâu thẳm
Lòng thấy trào lên nỗi xót xa
Gom mảnh không-gian vào giấc ngủ
Chập chờn theo với ánh trăng tà.
Ta vẫn hoài mong từ dạo ấy
Một lần tạ lỗi với tang-thương
Với khung trời cũ mờ sương khói
Với khách hồng nhan luống đoạn trường.
|