Noel và Pleime Nỗi Nhớ
Vương Mộng Long
Hai mùa Noẽl qua trên xứ lạ
Seattle buồn, trời đổ mưa
Hai mươi năm rồi, bao nhiêu thương nhớ
Hai mươi năm rồi, ta mất PleiMe ...
Nơi ấy xa xăm...
Mùa Đông, bầu trời cao ghê lắm
Từng đàn chim soải cánh ngút ngàn mây...
Noẽl về, Plei Me rực rỡ bên rừng mai
Dòng Ia Meur suốt mùa, lững lờ ngái ngủ,
Chiếc lá khô bồng bềnh trên sóng vỗ
Ngỡ con đò, xuôi dòng về nơi bến đỗ
Mang theo trên mình
Những lá thư tình, viết từ chiến trường đỏ lửa.
Xưa Plei Me, Noẽl nhớ Em, ta làm thơ.
Ta vang lời ca, cao vút đỉnh Chư Gô
Để thiên thần ghé tiền đồn, ngời ngời cánh trắng
Ánh sáng tưng bừng nơi máng cỏ đêm khôn cùng
Chúa giáng xuống trần, trần gian im tiếng súng:
Một Ngày Hưu Chiến...
Vắng bóng Tử Thần ôm lưỡi hái lang thang!
Người lính nhớ thương người thành phố
Sau lỗ châu mai đôi mắt đăm chiêu
Trong lô cốt vang lời kinh cầu nguyện
Đêm không hỏa châu, Plei Me ngủ yên...
Ta là lính Biên Phòng, nên quanh năm trong rừng
Ta là Biệt Động Quân, nên quanh năm nhớ người hậu phương
Chiều cuối Đông, chờ những chuyến trực thăng
Chờ những cánh thư, chở đầy thương,đầy nhớ.
Ta muốn được quì bên chân Chúa
Đêm an bình không tiếng đạn bom rơi.
Thương cho Em, canh thâu chờ đợi
Một vừng trăng, soi gối chiếc ngậm ngùi...
Nhưng bây giờ xa quá đi thôi!
Ta mất một vùng trời, ta xa một rừng mai.
Noẽl Seattle, ta thầm gọi:
Plei Me ơi! Plei Me ơi!
Ta mang hồn Hector thương thành Trois
Ta người Mũ Nâu thương đồn Plei Me.
Đón Noẽl với bao nỗi nhớ
Đón Noẽl chất cao ngậm ngùi...
(Seattle tháng 12,1995)
|