LỪA DỐIBẢO ĐỊNHNgày này (9 tháng 4) năm xưa, cách đây vừa đúng 35 năm, vào lúc trời chưa sáng, quân CSBV đã nã vào thị xã Xuân Lộc nhỏ bé hàng ngàn trái đạn pháo đủ loại, trước khi mở cuộc tấn công biển người. Trận mưa pháo của cộng quân không gây thiệt hại nào đáng kể cho quân trú phòng, nhưng đã tàn phá nặng nề nhà cửa, chùa chiền, giáo đường, trường học và chợ búa. Duy có một trái đạn pháo rớt trúng phòng ngủ của Tướng Đảo, nhưng thật may mắn, lúc đó vị Tư lệnh đang nghỉ qua đêm ở BTL/SĐ tại căn cứ Long Bình. Chỉ một lúc sau, Tướng Đảo đã bay C&C vào mặt trận, đã có mặt tại ngã ba Tân Phong, một trong 3 địa điểm dự phòng cho Trung tâm Hành quân Sư đoàn. Sau 12 ngày đêm ác chiến, với một quân số áp đảo gấp 3, gấp 4 rồi gấp 6 lần, nhưng Quân đoàn 4 của Tướng Hoàng Cầm đã bị thảm bại chua cay trước Sư đoàn 18 của Tướng Đảo. Chính những tên cầm đầu Lê Đức Thọ, Văn Tiến Dũng, Trần Văn Trà…đều thú nhận. Nhưng thật bí ổi, thật là trơ tráo, bọn cộng sản đang khua chuông gióng trống, chúng bắt người dân Xuân Lộc làm lễ ăn mừng chiến thắng, nhân 35 năm trận chiến Xuân Lộc. Người lính Miền Đông cảm thấy uất hận, mà cũng nực cười cho cái trò đời khốn nạn. BẢO ĐỊNH
Vào lúc 5 giờ 40 phút sáng ngày 9 tháng 4 năm 1975, hàng ngàn trái đạn pháo của cộng quân nã vào thị xã Xuân Lộc, tỉnh lỵ Long Khánh, cách Thủ đô Sài Gòn lối 70 cây số về hướng Đông. Trận mưa pháo kéo dài đúng 1 tiếng đồng hồ. Tiếp theo là cuộc tấn công biển người có xe tăng dẫn đầu của Quân đoàn 4/CSBV do Tướng Hoàng Cầm chỉ huy. Lúc khởi đầu trận chiến, lực lượng trú phòng là các đơn vị Sư đoàn 18BB của Tướng Lê Minh Đảo, ĐPQ và NQ Tiểu Khu Long Khánh của Đại tá Phạm Văn Phúc, Tiểu đoàn 82/BĐQ của Thiếu tá Vương Mộng Long.
Như vậy lực lượng bố phòng có lối 6 ngàn quân sĩ. Trong lúc đó CSBV tung vào trận chiến với số lượng quân số gấp 5 lần. Trong dân gian có câu: “Ba đánh một, không chột cũng què!” Đằng này không phải ba mà là năm, nhưng bên một không chột cũng không què. Họ đã tạo nên chiến thắng vang dội.
QLVNCH chiến thắng Xuân Lộc là một sự thật hiển nhiên. Vị Tư lệnh mặt trận, Tướng Lê Minh Đảo, ý thức được tinh thần quyết chiến quyết thắng của quân sĩ dưới quyền, nên đã rất tự tin khi tuyên bố trong một cuộc họp báo tại Xuân Lộc chỉ vài ngày sau: “Tôi không cần biết phía bên kia sẽ đưa vào bao nhiêu sư đoàn nữa để đánh chúng tôi, rồi chúng tôi sẽ tiêu diệt họ, ngay tại đây!”. O. Todd, ký giả Pháp viết: “Tinh thần của binh sĩ bảo vệ Xuân Lộc rất cao. Hệ thống truyền tin tốt…QLVNCH đang dùng một để chống ba…Các sĩ quan QLVNCHgọi pháo binh và không yểm rất nhanh chóng và chính xác…” A.Dawson của thông tấn UPI viết: “Hỏa lực của hai bên đều rất dữ dội. Trong vài giờ đầu, Sư đoàn 18 phải rút bỏ một phần thị xã, nhưng sau đó đã phản công để chiếm lại. Đến tối thì sư đoàn 6/CSBV phải gom quân và triệt thoái….Trận đánh kéo dài một ngày nữa, rồi lại một ngày nữa, và cứ thế. Tướng Đảo và binh sĩ của ông đã đánh một trận đánh mà ít người dám nghĩ rằng họ có thể làm được. CS tung vào Xuân Lộc một sư đoàn nữa. Sư đoàn 18 vẫn tiếp tục chống cự. Ngày 10 tháng 4, Cộng quân lại đánh vào giữa thị xã và lại bị đẩy lui. Ngày 12, quân CSBV vẫn không tiến thêm được chút nào. Hai trung đoàn của quân đội Nam VN không những đã giữ vững được vị trí mà còn phản công dữ dôi hơn…Thêm 2000 đạn đại bác nữa rót vào Xuân Lộc, xé nát mọi vật, Sư đoàn 18 vẫn đứng vững. Tướng Đảo ở lại bên cạnh các binh sĩ của ông và tiếp tục chiến đấu”. D. Warner, ký giả người Úc viết: “Với 3 sư đoàn 6, 7 và 341, Văn Tiến Dũng tin tưởng sẽ chiếm được Xuân Lộc một cách dễ dàng. Ông đã lầm…Trong những ngày cuối cùng của chiến tranh VN, sư đoàn này đã chiến đấu một cách dũng cảm. Không những họ đã giữ vững được trận địa mà lại còn phản công mỗi ngày”. P. Darourt, sử gia người Pháp nhận xét: “Cộng quân có một đơn vị phòng không trên xe kéo hùng mạnh…Trong hai ngày, pháo binh CSBV tác xạ hơn 8000 trái đạn vào các vị trí của Sư đoàn 18. Liên lạc vô tuyến với BCH của Tướng Đảo bị gián đoạn rồi lại được tái lập. Quân của ông bám sát trận địa, chiến đấu cực kỳ dũng mãnh và nhất định không lùi, mặc cho những trận mưa lửa cứ trút lên đầu họ”. Kể từ khi công khai ồ ạt mở cuộc xâm lăng VNCH, quân CSBV đã tiến công như thế chẻ tre. Chúng đã chiến thắng dễ dàng tại hai Quân khu 1 và 2. Lực lượng của chúng chỉ dừng lại tại Phan Rang, nhưng rồi Phan Rang cũng mất. Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi, Tư lệnh mặt trận, cùng Tướng Sang, Tư lệnh Sư đoàn 6 KQ, và Đại tá Lương, Tư lệnh Lữ đoàn 3 Dù bị bắt. Chúng chỉ bị cầm chân và thiệt hại nặng nề tại Xuân Lộc. Chỉ mới vài ngày trước, Tướng Văn Tiến Dũng, chỉ huy đạo quân xâm lược Nam tiến còn khoác lác: “Cán bộ tham mưu vẽ không kịp bản đồ cho bước tiến quân của bộ đội”. Nhưng khi đụng phải bức tường thép Xuân Lộc (Tuyến Thép Xuân Lộc – Đại tá Hứa Yến Lến) thì đã đổi giọng, ra điệu than vãn: “Kế hoạch tiến công Xuân Lộc của Quân đoàn 4 lúc đầu chưa tính hết được sự phát triễn phức tạp của tình hình, chưa đánh giá hết tính chất ngoan cố của địch”. Lê Đức Thọ, một thứ Thái Thượng Hoàng của triều đình đỏ Bắc Việt thú nhận: “Kết cục là anh em ta không đánh được Xuân Lộc, bị thương vong nặng, phải rút ra”. Sau Xuân Lộc, VNCH không còn nữa. Tin chiến thắng của QLVNCH và sự thảm bại của đám quân xâm lược tại mặt trận Xuân Lộc không được phổ biến rộng rãi. Thậm chí lịch sử đã được viết lại theo quan điểm của phe thắng trận. Đó là điều dĩ nhiên. Nhưng vẫn có những kẻ thuộc phe ta, như Luật sư Nguyễn Văn Chức đã cố tình bôi bác chiến thắng Xuân Lộc khi trích lại từ cuốn Việt Sử Khảo Luận của LS Hoàng Cơ Thụy, viết theo ký giả Mỹ Frank Snepp trong cuốn Decent Interval: “Trực thăng đã đến bốc cái tiểu đoàn chót của 4 tiểu đoàn sống sót của Sư đoàn 18, kể luôn Tướng Lê Minh Đảo. Có 600 người dưới quyền Đại tá Lê Xuân Hiếu tình nguyện ở lại sau cùng để che chở cho cuộc triệt thoái. Trong vài giờ, họ bị tràn ngập bởi 40 ngàn quân Bắc Việt đã được bố trí để trực tiếp đánh họ”. Có lẽ ông ký giả kiêm nhân viên tình báo CIA chỉ ngồi tại Sài Gòn, trong một phòng có gắn máy lạnh, uống rượu Tây, chỉ dựa vào một vài thông tin không chính xác hay sai lạc từ kẻ ác ý, rồi tưởng tượng mà viết bậy. Nhà văn Bảo Ninh với tác phẩm NỔI BUỒN CUỘC CHIẾN, cuốn tiểu thuyết được giải thưởng hội nhà văn năm 1991, được dịch nhiều thứ tiếng, có ấn bản tại Hoa Kỳ, viết lếu láo như thế này: “…Hồi bọn tớ tràn qua Xuân Lộc đuổi đánh bọn lính sư đoàn 18, ở những rãnh xích đầy những thịt với tóc. Giòi lúc nhúc. Thối khẳn. xe chạy tới đâu, ruồi bâu tới đấy… ”Có lẽ hắn là tên lính lái xe tăng T-54 trong trận chiến Xuân Lộc tháng Tư năm 1975. Nhưng các xe tăng T-54, PT-76 không có chiếc nào đến gần vòng đai phòng thủ Xuân Lộc. Chiếc nào mon men đến gần thì bị M-72 bắn cháy. Những chiếc còn xa thị bị đạn pháo binh, bị mìn chống chiến xa hay lún sình hoặc bị quấn vào kẽm gai. Có 37 chiếc bị bắn cháy, tất cả đều bị từ ngoài vòng đai, vậy còn chiếc nào dám đến gần để “đuổi đánh bọn lính sư đoàn 18”. Hay hắn chỉ là một loại văn nô viết càn, viết bậy, viết bạ, viết theo lệnh, lấy không nói có, lấy có nói không, không biết mắc cở. Thế mà tiểu thuyết của hắn được dịch ra nhiều thứ tiếng, được giải thưởng của Hội Nhà Văn. Nhưng mà hội của bọn văn nô thì cũng đúng thôi. Chiến thắng Xuân Lộc của QLVNCH tháng Tư năm 1975 đến nay đã tròn 35 năm. Sự thật vẫn còn đó. Người dân Xuân Lộc vẫn nhớ rõ. Trận chiến ác liệt trong 12 ngày đêm không thể phút chốc bị hiểu sai lạc. Những người lính oai hùng của trận chiến Xuân Lộc vẫn còn đây. Nhưng Cộng sản là bọn nói dối. Chúng thay trắng thành đen. Nói dối như VẸM! Thật là một sự LỪA DỐI lố bịch./. Michigan, Ngày Quốc Hận lần thứ 35 |