Việt Nam nghèo đói quê hương tôiTuấn Khoa
Mỗi lần nhắc đến hai chữ Việt Nam, tôi đều nghĩ đến đời sống khốn khổ của hơn tám mươi triệu người dân nước tôi, chứ tôi không hề nghĩ đến một vài chục ngàn người được may mắn có một đời sống khá giả trong số họ. Tôi nghĩ đến hằng ngàn ki lô mét vuông lãnh hải và lãnh địa của Việt Nam, chứ không nghĩ tới vài trăm căn nhà bán cho người ngoại quốc tới chơi Vũng Tầu. Tôi nghĩ đến chín chục ngàn cô gái trẻ phải qua Đài Loan làm dâu, chứ không nghĩ đến những cuộc hôn nhân vội vã của những người Việt tha hương về cưới hỏi. Tôi nghĩ đến những thất bại của nhà máy công nghiệp hạng nặng Dung Quất, chứ không nghĩ đến những khách sạn năm sáu sao trong những bãi biển cô lập dành riêng cho người nước ngoài ở Phan Thiết. Tôi nghĩ đến những người Việt kém học phải đi qua nước ngoài lao động cu li cực khổ với những đồng lương chèn ép, chứ không thấy cái văn phòng to lớn của những người làm cho các hãng ngoại quốc trong Sàigòn. Tôi nghĩ đến các em bé cô đơn sống lạc bầy trên đất Campuchia, đất Thái phải sớm làm những việc mà cả những người vô cảm cũng phải rùng mình, chứ ít để ý đến các em được ngồi học trong những trường tư thục ở Nha Trang. Tôi nghĩ đến cái chương trình giáo dục có mưu toan theo hệ Mác Lê, chứa đầy đấu tranh giai cấp, nhồi nhét trong đầu thanh thiếu niên ở nước tôi. Tôi đang nghĩ đến tuổi trẻ và tương lai của nước tôi sẽ đi về đâu trong một cái thể chế mà ngay cả cái tên cũng thật quái lạ, khó hiểu, đã và đang tiếp tục bịp bợm cho tất cả người trên thế giới khi nghe: “Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa”. Vâng thưa bạn, chính là cái tên được nhào nặn từ những con người có một lúc điên rồ đú đởn đã hợm hĩnh tự phong “đỉnh cao của trí tuệ” mà tôi xin phép bạn được nhắc lại thêm một lần nữa: Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa. À, như vậy là trong nước tôi chính quyền chỉ mới đang mù mờ ngồi định lại hướng đi chứ chưa chắc gì đi đã đúng hướng. Bạn nghĩ sao về đất nước và tương lai thế hệ đàn em của chúng ta trong trường hợp nếu ta hướng họ đi không đúng đường như thế hệ chúng tôi năm xưa. Thế hệ chúng tôi đã có không ít người hy sinh cả tương lai, nghe lời tuyên truyền của đảng tự nguyện bỏ trường lớp vào nông trường đào mương để đề cao vô sản chuyên chính. Thế hệ chúng tôi đã có biết bao nhiêu người gia đình nát tan, phải nối đuôi nhau vào vùng kinh tế mới để đào sắn trồng khoai vì cha là sĩ quan của chế độ cũ hay mẹ là thành phần tư sản. Thế hệ chúng tôi đã không thiếu gì những người tự từ bỏ giai cấp trung lưu nhẩy vào giới vô sản công nhân để mơ mộng có ngày được tẩy sạch tử tội “bóc lột người”. Thế hệ tôi đã có những thanh niên phải vượt biên chỉ vì lý lịch không sạch để vô được đại học. Một số không nhỏ đã bị bắn chết, vất mất xác. Một số may mắn đến được bến bờ và mới đây được nghe nhà nước gọi mời về với một mỹ từ “khúc ruột ngàn dặm”. Bạn tôi có những người lý luận sâu sắc, văn chương trôi chảy nhưng ở lại để đi bán chợ trời, làm phu khuân vác. Lớp tôi có những người giỏi chuyên Toán, chuyên Lý để rồi làm nghề xem tướng, coi chỉ tay. Cho dù họ có vô được đại học thì cũng chỉ được nhồi nhét ba cái tư tưởng chính trị lỗi thời, phản khoa học mà ngay chính cái dân tộc phát minh ra nó đã vất sọt rác không tiếc nuối. Học có được ra trường thì miệng lúc nào cũng lại như con vẹt phải luôn tung hô sự sáng suốt tài tình lãnh đạo của đảng, của lãnh tụ để chứng minh tư tưởng thông suốt, tỏ lòng son sắt mà yên sống qua ngày. Tôi may mắn tới được Mã Lai để bước vào cổng đại học Hoa Kỳ lấy được chút ít bằng cấp và được tuyển dụng trong cơ quan không gian. Bạn nghĩ tôi thông minh, tôi tài giỏi hơn những người trong nước à? Hãy đọc kỹ lại những bài trên những websites này, hay của các bạn trong nước để thấy Việt Nam ta có bao nhiêu trăm ngàn người tài giỏi gấp ngàn lần tôi nhưng sao cuộc đời bế tắc không ngoi lên được. Kiến thức gấp bội nhưng sao không thể cống hiến cho quốc gia mà lại bị quản chế tại gia? Bằng cấp Luật đầy người nhưng sao phải lái xe đò, bán hàng lẻ, tránh chuyện chính giới? Có muốn tiến thân thì cũng lại phải thêm một lần nữa từ bỏ giai cấp nghèo đói, bán lương tâm, quên đạo đức nhẩy vào băng tham nhũng làm bạn với giới tư bản đỏ. Đó là con đường duy nhất và tất yếu của Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa mà những kẻ độc tài mù quáng đang định hướng cho tương lai của cả một dân tộc. Không, tôi không muốn thế hệ đàn em của tôi lại đi vào con đường tệ hại hơn thế hệ của tôi năm xưa. Tôi muốn thế hệ của chúng phải được chăm bón bằng những đất đai mầu mỡ của tự do, của dân chủ chứ không bằng những kinh điển khô cứng xã hội chủ nghĩa như bạn của tôi đã bị nhào nặn hôm xưa. Tôi không muốn thấy thế hệ đàn em tôi trở thành những con vẹt kêu oang oang những lời trống rỗng qua ngày hay những cỗ xe cọt kẹt, bít bùng khập khễnh lăn. Tôi muốn chúng thật hiểu thế nào là dân chủ và phải được sống trong tự do. Đây chính là mạch sống duy nhất, điều kiện cốt lõi để chúng có đủ trí dũng trong tương lai đưa đất nước tôi hùng cường. Đây cũng chính là quyền căn bản để chúng sống, ngẩng cao mặt lên như một con người để lãnh đạo quốc gia tôi.. Hy vọng bạn hiểu cho tại sao có những lúc những người hải ngoại nóng nẩy lên tiếng chống đối và được một số người trong nước, nghe tuyên truyền, cho là vẫn còn mang nhiều hận thù chiến tranh của năm xưa hay còn tiếc nuối chế độ cũ, nuôi mộng lật đổ để thỏa mãn những tự ái vặt của ngày thua trận hôm qua. Chúng tôi không muốn chiến tranh. Chúng tôi chỉ muốn người dân tôi được tự do, đất nước tôi có dân chủ để thế hệ đàn em của chúng tôi có cơ hội được phát triển như tôi may mắn có được và bạn tôi đã bị bắn gục khi đi tìm nó năm xưa. Hãy trả lại dân chủ cho dân tộc tôi. Bạn nghĩ đòi hỏi này có quá đáng làm mất ổn định cho xã hội bạn đang sống hay không? Nếu có thì xin thưa cả cái thế giới này đều mất ổn định trừ bốn nước còn lại trong hệ thống xã hội chủ nghĩa. Chúng ta hãy cùng nhau khóc cho đất nước nghèo đói, tụt hậu của quê hương Việt Nam hôm nay. |